MỘT THỜI ĐÃ XA
Một thời tóc xỏa ngang vai
Ngẫn ngơ hoa tím em cài làm duyên
Thơ ngây chưa dám ước nguyền
Xót xa phận gái thuyền quyên lỡ làng
Em mang tâm sự trái ngang
Còn anh áo trận hiên ngang sa trường
Khối tình đọng lại chữ thương
Để em ôm mãi vấn vương trong lòng
Xa anh đếm mãi mùa đông
Buồn thương phận gái má hồng long đong
Bút nghiên xếp lại theo chồng
Bao năm tình hận trong lòng không tan
Anh đi xa tận ngút ngàn
Riêng em một bóng lệ tràn từng đêm
Tóc dài ai vuốt sợi mềm
Nên chi hoa tím làm duyên đâu còn
Vì thương nên dạ mõi mòn
Đa mang tâm sự héo hon nụ cười
Tình sầu biết thuở nào nguôi
Từng Thu đếm lá thở dài cho vơi
Đằng sau kỷ niệm một thời
Là niềm tiếc nuối đầu đời đã qua
Thôi đành trả hết thiết tha
Chẳng còn chi nữa mặn mà tuổi xuân
Lida